Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Nguyệt Cầm





Chong đèn
Dốc ngược
Tàn canh
Cô liêu
Nguyệt tận
Nửa vành
Chênh chao...

Khí thanh lặng
Sóng ngược trào
Rã mòn bản thể
Khuyết hao hồn cầm...

Dại mê trường khúc lặng câm
Khôn cùng hoang hoải... thanh âm...
Vô thường!

Hàn Tuyết (linh tinh, đêm trời gió nổi - Độc cầm dạo khúc bi ca, một mình với bóng mình là... tri âm)
Trác văn Quân
Một tiếng cầm
Mậu Lăng ngã bệnh 
tư tâm
 riêng 
nàng
Tửu huyền dưới ánh nguyệt tan
Cầm đài bật tiếng ru ai phiêu bồng
Đóa quỳnh lưu cánh hương trong
Cỏ thơm vướng gấu quần hồng
Tương tư
Phụng cầu loan trướng
Thật
Cầm ngân trác tuyệt 
Bây chừ nơi mô?

Ác Tâm

:)) Không phải Ác Tâm ta đi cua Ni đâu ^^.Ta mượn hình của  Tư Mã Tương Như tương tư Trác Văn quân mà bệnh tại đất Mậu Lăng..Ôi chao mối tình đẹp.


Hơ, biết chứ:D. Thế nên tớ cũng mượn tiếng của Trác Văn Quân đáp lại tý nhé (cảm tác thôi, không phải là họa nhé):P

Bao mùa
Trải bấy nhân sinh
Lệ lòng muốn cạn
Nhớ tình... 
Lại xuôi
Cung tơ thương phím
Lại cười
Tỉnh say - say tỉnh
Cùng người...
Tỉnh, say.

Giật mình
Ngọn cỏ heo may
Thu phong nhắc nhủ: 
- Buông tay cũng vừa!
Phiêu diêu lúc nhặt, khi thưa
Dùng dằng bấy nỗi còn chưa nhạt lòng?
- Thương người tri kỷ ngóng trông
Hững hờ phách nhịp, long đong câu từ
- Sao chưa về với Chân như
Nhớ nhung rồi cũng sẽ hư hao dần
Mười hai bến nước phù vân
Sắc - Không nào chẳng một vần: Phù du! [/i]

(Là Văn Quân nói chuyện với Gió đấy nhá, không phải tớ nói chuyện với Họa Nặng đâu nha. Trông cái avatar, thấy quen quen. Hình như đã gặp qua hôm vào đọc NĐTN. Hehe. Nếu đúng là Thi Tiên thì quay lại làm Ngạo huynh giùm cho:D)


Nàng ạ..Lão Tiên ấy song sinh với ta , ta là Ác Tâm, mặt thì giống tính thì khác.Lão Tiên kia chả biết thương hoa tiếc ngọc...Lừa tình khắp lầu.Ác tâm ta một mảnh tình vắt vai không có..Chỉ đành mượn lời cổ nhân tỏ tấm lòng chân vậy..À không gọi là Cảm tác :D

Vườn cam trắng xóa hoa cam rụng*
Nghe tiếng cầm ngỡ phụng hoàng ngân
Cầm vang như kể đường trần
Tình em muôn nẻo phù vân mịt mờ

Tiếng suối lạnh dây tơ chực tắt
Âm bỗng trầm khi nhặt khi khoan
Nghê thường vũ lã Cung Hàn
Nguyệt chao nến tắt..mi ngoan khép hờ

Bến Tầm Dương tràn bờ lau lách
Tiếng Nguyệt cầm khơi mạch tâm giao
Tình buông tiếng xe lụa đào
Tình ngân trong tiếng vút cao ngàn trùng

Sáng một vần mung lung trăng khuyết
Hỡi nàng ơi
Có biết 
Ta Yêu
Vành quạt bạc gõ nhịp liều trống tâm
Loạn vì sắc,
 ngạt vì âm
Tình sao kể Xiết lặng thầm

Chờ em


Ác Tâm

Hơ hơ, cái gì mà "rụng", cái gì mà "mi ngoan khép hờ", "nguyệt chao nến tắt", rồi lại "tràn bờ lau lách"... Haha, Ngạo huynh, thơ tràn như nước, băng băng như gió:D. Cũng may là đã đọc NĐTN, có xem qua bác hothiethoa luận về thơ huynh. Nói như ngôn ngữ của TAL (HT chưa quen lắm, hì), thì là: tiện tính, tiện khí... ngút trời, thấm đẫm từng câu, từng chữ. Quả không hổ danh là Tiên - Ngạo - Nhảm - Cuồng! 


HT là người mới, thôi thì chi bằng nhập gia tùy tục, cũng gắng có đôi chút... tiện tâm để... cảm tác cùng huynh:


[i]Một chiếc lá ngô đồng vừa rụng
Đã thấy thu mang lúng liếng mùa
Dọc em tóc gió mê lùa
Cũng là mắt ấy bỏ bùa vào nhau
Đêm vẫn hỏi còn đau niềm cũ
Cuộc hẹn hò mệt lử tim yêu
Trưa trưa, sáng sáng, chiều chiều
Gom đi mà được bao nhiêu là buồn
Đêm dỗ giấc quên nguồn cô độc
Chợt gió lùa thông thốc câu thơ
Bùa mê từ ấy đến giờ
Vẫn còn vương vấn chăng tơ góc hồn
Dội tâm thức, vọng xôn xao nhắc
Cuộc yêu xưa dăng mắc buồn vui 
Sáng, trưa, chiều, tối... ngậm ngùi
Gom tình rớt rụng chôn vùi... Lại đêm... [/i]


Cái vụ "Chờ em" sẽ tính sau, luyện thêm công lực đã. He he 


P/s: Đối đáp câu từ chỉ là để vui vui một chút (HT cũng muốn hòa nhập với không khí nơi này), có gì thất lễ mong Ngạo huynh bỏ quá cho nhé!
:)) Tính huynh ta nó thế Muội đừng e dè ngôn từ nó mất vui, ở ngoài đây nói gì cũng không bắt bẻ.^_^
Giới Thiệu nốt Huynh ta là chủ công của Đê Tiện Hội.Sáng giờ đàm đạo cũng lâu.Thay mặt huynh ta mời muội vào hội.Chả phải ai cũng được vào đâu đấy .Ta lụm có vài chữ của huynh ta mà cũng bị muội phát hiện ^^.Giờ tới họa thơ nhé:
Cùng một lứa ta thời lận đận
Lão Thi Tiên vướng bận vợ con
Họa đây tuổi vẫn còn son
Tâm sự mươi chữ cho tròn tâm tư
Người bần thần khi nghe cầm khúc
Cuốc kêu sầu, cú rúc nỉ non
Nguyệt bên sông , vành vạnh tròn
Tâm đăng soi sáng, nét son rạng ngời
Phong hoa nói vạn lời tình tứ
Bất chợt quên quá khứ bi ai
Trên cao vọng xuống Cầm đài
Tiếng tơ quạnh quẻ u hoài tiết thu
Gió lao xao,
 thì thào
 đẹp quá
Người tựa
 ngọc, 
tóc hóa vầng mây
Bao năm 
chờ mãi phút này
Tao ngộ có phải:
 duyên vầy hay không?
Ác Tâm


Duyên tao ngộ hay không có phải 
Vẫn còn nghe tim hãi, đầu run
"Ghẹo ni" đi "Lạc" hãy còn
Rành rành bia giữa đất tròn, trời vuông.


Nghe tiếng gió mà buồn nhân thế
Thẹn cho mình kinh kệ còn ngây
Bây giờ biết nói gì đây
Nguyệt cầm đã lỡ hao gầy phím tơ.


Sương khói phủ giăng mờ đỉnh bạc
Gió rét căm thổi rát lầu trang
Hong hoài bể khổ chưa tan
Hàn phong có thấu lệ hàng đã rơi?

Hàn Tuyết



Mịt mờ
Sương khói tỏa lan
Bật lên âm vọng
Tiếng đàn
Sầu Tư
Ta nào phải
Lạn Tương Như
Tài cao bạt tụy
Xuân Thu đất Tần
Mượn cầm vài tiếng
vang ngân
Tỏ lòng nhung nhớ
Mộng nghiêng thành sầu
Vùi tình,
tình lấp mấy sâu
Duyên sinh tam kiếp
Bạc đầu
Nhớ
Thương
Trời ghen duyên
Gãy
Đoạn trường
Thanh tân cát bụi
Thê lương nguyệt tà
Vút vội âm khúc phôi pha
Hồn bay chao liệng đâu là uyên ương
Trăm năm trong cõi vô thường
Truân chuyên mấy gánh
Tang thương
Hồng Lầu.

Ngạo


Đêm!
Nghe lặng một khúc trầm
Giữa miền cô tịch âm thầm, hỗn mang
Kiệt cùng trọn cõi đa mang
Ngân...
Rung...
Réo rắt...
Ngược ngàn...
Mải mê....
Ngũ âm lạc phách
Não nề
Cung, thương, giốc, chủy, vũ (* ) về nguyên sơ
Mong manh
Niệm khúc tình chờ
Dấu miền hoan lạc
Hững hờ...
Trôi ngang
Miệt mài
Nhọc kiếp dã tràng
Cao trào chặt khúc..., lỡ làng.
Đứt dây!
Vô liêu ngón mảnh, thân gầy
Chỉ còn ảo ảnh đong đầy phù vân!
(* ) Ngũ âm (ngũ cung): 5 dây tương ứng với Ngũ hành trong triết lý âm nhạc phương Đông - Cung (Thổ), Thương (Kim), Giốc (Mộc), Chủy (Hỏa), Vũ (Thủy)


Hàn Tuyết




Lỗi nhịp


So dây , buông tiếng

Ngỏ lời
Bỗng cầm lỗi nhịp
Chơi vơi
Nữa chừng
Thẫn thờ phím
Gãy
Tay run
Chiều đông mưa quất
Tận cùng
Điên Mê
Tích tịch ai gọi
Gió về
Tội đồ lạc lõng
Giữa bề
Cung thương
Nhang bồng lan tỏa Phật đường
Làm sao có thể
Kéo hương quyến tình
U minh trong cõi vô hình
Thôi thì
Đành
Đoạn
Hành trình
Song song


Ngạo





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét