Khi Trăng chưa Hạ Huyền
Anh khánh kiệt nỗi nhớ
Túi rỗng một hành trang
Chỉ còn chút hoang đàng
Đầy vơi men đắng chát
Sóng sánh tỏa hương ngát
Ly vang rướm máu hồng
Loang giữa loạn thu đông
Nhuộm linh hồn hình đá
Khánh kiệt cảm xúc _lạ
Sỏi cát lấn tâm hồn
Vay khắp một nụ hôn
Xót cay đà thấm đẫm
Buông lơi tiếng dương cầm
Để mặc đời thăng giáng
Thôi thì cũng đành đoạn
Chém nhát sầu miên viễn
Đêm..
U tịch..một mình ,một ly vang, soi ánh trăng tà vào ly rồi nuốt, dường như trăng chát quá , và kém cả thơm nữa.
Có lẽ một nửa phần hồn đã thành chiếc bóng, nửa còn lại dành cho 2 cái cây bé tẹo như viên kẹo đang ngây ngô ngủ bên người đàn bà mà tôi gọi là vợ cũng ngây ngô chả kém.
Đêm..
Trăng tỏa ánh sáng dịu dịu ,sắc trăng mà tôi cho đó là Lam Thanh . ..là Moon..đứa con gái bé bỏng lạc loài của tôi giờ đang ăn cơm trưa nhỉ, cũng có thể đang tung tăng với bọn con nít mắt xanh tóc vàng.
Đêm..
Hồi sáng đọc bài của cậu trẻ..tếu tếu là .Tôi thấy lão bạn bắn đêm thi vị quá nhở..nhưng tôi lại thích chìm mình vào đêm, bóng đêm che đi những vết thương loang lổ trên lưng, che cả vết thù đang đày đọa tôi hàng giờ..Muốn phục được thù phải đủ ý chí, thế lực và thời cơ..thế phục thù ai thì tôi chỉ biết là tôi thù chính mình .Nghe lạ không nào, vì chính tôi đã hại tôi, nên tôi đi kiếm cái tôi cũ mà giết, giết mãi chửa xong.
Đêm ..
Chai rượu nghiêng qua không đổ giọt,tiếng cười đầy ắp tính tinh quái của bạn cũng lùi vào giấc ngủ..
Lọc cọc, dán mắt vào màn hình.Chữ cứ chờ chực tuôn dù rằng mới hứa là sẽ ngưng viết,nhưng kệ đi..dính , dây vào chữ nó như cái nghiệp phải trả nợ .Mà nợ ai nhỉ ???? Chỉ là chả biết trút cái mớ bòng bong trong đầu đi đâu để mà khỏi >>>Trầm Cảm.
Đêm..
Bụng réo đói..thôi nhịn ,có phải nhà mình đâu mà tự tay nấu món mình thích rồi ngồi lủm,
Có những thứ vớ vẩn thôi, nhưng gây toàn tập ức chế..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét