Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Cô Quạnh






                                                            Nguồn ảnh : Chôm




Vầng trăng khóc giữa đêm khuya bàng bạc
Nhuộm vàng óng mái gác hiên lầu tây
Tiếng phong linh réo rắt chợt hao gầy
Chỉ còn ru trong tâm tư ngàn Gió




Thương yêu kia cũng rồi đành để ngỏ
Đóng cửa vời mây lạ chẳng mà chi
Lúc em về và từ lúc anh đi
Nắng thành tia rọi đốt vuông da thịt

Bến sông tím rặng bằng lăng mờ mịt
Hạt mưa ngâu đâu còn thắm môi cười
Vặn hỏi trời phải chăng quá trêu ngươi
Ta và em như hoàng hôn biền biệt

Đùa áo cơm ,khúc trần ai chảy xiết
Ghềnh đá khảm đâu ngọc nát tương tao
Quạnh một đêm biết lệ nóng chực trào
Và bên em tiếng đời sao quá vội

Một lần nữa cũng sẽ là bất hối
Một mai này cũng bất diệt không phai


Ngạo



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét