Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

Chặn

Những dòng chữ chơi vơi
Những tháng ngày phiền muộn
Sóng đời xô,gió cuốn
Tách ta rời xa nhau

Xưa em là nỗi đau
Nay em là ly biệt
Nỗi nhớ nhung da diết
Hằn lên khoé mắt tôi

Những tưởng chỉ đơn côi
Nào ngờ còn đau đớn
những tưởng là dỗi hờn
Nào ngờ là chia ly ?

Chuyện gì đã xảy ra.. tôi cũng không biết , chỉ biết như mình rơi vào hoảng loạn như đánh mất gì đó rất đẹp rất đáng trân trọng trong đời ..  những dòng tin nhắn còn đó nhưng trang FB đã chặn..Mess chặn .
Lặng nhìn những bức ảnh rồi tự thân hóa thành thằng con nít 17 năm xưa.
Ừ thì có lẽ là ta lại đang rơi .. rơi vào vùng tuyệt vọng.

Ngày..chèo queo chờ đt lên làm, lên chổ làm thật sự nhìn mình giống như thằng ăn bám và người ta nhận mình vô làm bù nhìn. Tôi muốn lao động có khó không ?

Thôi thì đành thả bước đi bộ dạo quanh.. dạo quanh cho rơi đi buồn chán rồi về nhà với tiếng thở dài thậm thượt.
Xin lỗi tất cả, sự cao ngạo đã thành bản chất ko cho phép tôi chấp nhận một công việcnhư một sự ban ơn giống như là trả lương cho sự đi chơi hay tao nhận đó làm hay không thì tùy với mức lương bèo bọt đến đáng buồn.
Về đến nhà thì Chặn..Thật buồn nhưng ngày mai vẫn phải đi tiếp..đi trong mơ hồ và buồn chán



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét